Thử yêu côn đồ
Phan_12
Minh Minh là con người đơn giản, chỉ nhìn sơ qua, anh đã đoán ra tại sao cô im lặng từ nãy đến giờ. Anh ra xe lấy cái gì đó rồi quay lại. Minh Minh cũng chẳng buồn để ý mà nhìn vào 2 cái ly đặt cạnh nhau trên bàn. Nước đá đang tan ra trong âm thầm. Anh đặt chiếc đồng hồ cát đã chuẩn bị sẵn trước mặt cô. Minh Minh ngẩng đầu nhìn anh khó hiểu. Anh mỉm cười:
- Nếu em muốn quan hệ của chúng ta tiến thêm bước nữa, hãy lật cái đồng hồ cát này lại và chờ đợi hạt cát cuối cùng rơi xuống!
Minh Minh cắn môi suy nghĩ, trong lòng có niềm hân hoan trỗi dậy nhưng bị dập tắt, hạt cát cuối cùng, nếu lật lại 1 lần nữa, đồng hồ vẫn chảy kia mà. Anh hoàn toàn không nghĩ đến Minh Minh sẽ nghĩ như vậy, tay cô run run cầm chiếc đồng hồ cát khá to lên, cát được pha màu hồng đẹp mắt. Cô bấm bụng lật lại, chắc cô phải học cách chờ đợi lâu hơn. Liệu thời gian có đủ lâu để tình cảm cô không bị lụi tàn?
*******
Minh Minh vào trường, hôm nay mọi người lại quét lên người cô 1 ánh mắt kì lạ nhưng không ai dám lại gần lên tiếng. Càng đi thì càng có người dòm ngó. 1 cô gái khá xinh xắn đi đến nhăn nhó định nói gì với Minh Minh thì gặp tên Khiêm đi lại, hắn hắng giọng:
- Chúng tôi không có khái niệm tha cho đàn bà con gái, ai làm sai quy định thì…
- Ơ… Minh Minh hôm nay khỏe không?- Cô bạn đó cười giã lã rồi nhanh chóng quay đi không có ý định nghe câu trả lời của Minh Minh. Minh Minh liếc tên đó:
- Các anh lại làm gì thế?
- Không có gì!- Hắn gãi đầu cười rồi tiếp tục đi tiếp, hòa vào đám đông mà nói gì đó. Minh Minh nhún vai rồi đi lên lớp. Kể cả bạn trong lớp hôm nay cũng có ánh nhìn và thái độ kì lạ. Minh Minh chắc chắn là có chuyện mờ ám. Cô đứng phắt dậy khi thấy mặt Hải Yến vui vẻ trò chuyện với mọi người. Vừa thấy Minh Minh đi ra, mọi người tản đi đâu mất hết. Cô liếc Hải Yến:
- Hôm nay có chuyện gì vậy?
- 1 tuần nữa đến lễ hội của trường đó! Không nhớ luôn à?
Minh Minh bặm môi suy nghĩ, đúng rồi, là lễ hội King & Queen. Hải Yến cười hì hì:
- Yên tâm đi! Tao sẽ biến mày thành 1 Queen đẹp nhất từ trước đến giờ!
- Chắc chắn tao đoạt giải không mà hứa sớm?- Minh Minh hất hàm.
- Chắc chắn!- Hải Yến gật đầu chắc nịch.
20 phút trước. . .
“Mọi người trong lớp học/căng tin/thư viện chú ý. Còn 1 tuần nữa sẽ đến lễ hội của trường. Phiếu bầu chọn King sẽ là đại ca Nguyễn Thanh Tuấn, phiếu bầu chọn Queen sẽ là Minh Minh. Chúng tôi yêu cầu số phiếu phải 100%, chúng tôi mà biết ai bình chọn khác thì… như luật cũ!”
Mấy tên Chihuahua cỏn con đi loan tin khắp các ngóc ngách của trường, giọng nói nồng nặc mùi thuốc súng. Những cô gái thấy bình chọn cho Thanh Tuấn là đương nhiên nhưng Minh Minh không có gì nổi bật cả, họ còn muốn tự bình chọn ình nữa kia mà! Tuy nhiên, chẳng ai dám chống đối. Ra được lệnh như thế chắc chỉ có Thanh Tuấn mà thôi, trong trường này ai chẳng nghe uy danh của hắn, không sợ là không thể. Họ chỉ có thể ấm ức oán trách Minh Minh đứng sau hắn hô mưa gọi gió!
“Nếu ai dám thông báo cho Minh Minh biết thì… như luật cũ!” Mấy tên đó không quên kèm theo lời đe dọa cuối cùng. Thế là, Minh Minh trở thành người con gái đáng ghét nhất trường!
Chương 19: Là tại anh . . .
Nghe tiếng hét của Minh Minh, Hải Yến vừa rời đi không xa đột ngột quay đầu chạy lại. Người Minh Minh xụi lơ bị người ta lôi vào chiếc xe màu đen, cô nín bật, cố cắn chặt môi để không hét lên.
……………………………………………………………………………………………..
Minh Minh im lặng suy nghĩ, chuyện lễ hội thì liên quan gì tới cô? Đám người này không giở trò mới là lạ đó! Minh Minh trừng mắt cảnh cáo Hải Yến rồi đi vào lớp. . .
***
Tôi đi về nhà, ba mẹ tôi hôm nay đi vắng cả rồi, chắc tôi phải ăn mì gói thôi. Chậc, ăn uống thiếu dinh dưỡng sao phát triển đứa trẻ chưa toàn diện như tôi đây? Có 1 hộp quà đặt trước cửa nhà, của ai thế nhỉ? Tôi loáng thoáng nghĩ đến hoàng tử, anh không phải là người thích tặng quà gián tiếp. Là hắn??? Tôi cầm chiếc hộp đi vào nhà, yên vị trên ghế sô pha. Tôi mở ra. Nhanh chóng, tôi biết chẳng ai trong 2 người tặng hộp quà này. Tôi quẳng hộp quà ra xa theo phản xạ. Tôi sợ hãi nhìn con búp bê đáng yêu đang tươi cười trong hộp, chiếc váy nó mặc bị người ta dùng dao cắt rách rưới, tưới tương ớt lên khắp người. Tôi run run cầm điện thoại gọi cho con Yến:
- Mày đang ở đâu vậy? Đến nhà tao ngay đi!- Tôi nói bằng giọng gấp gáp trong kinh hoàng.
- Có chuyện gì vậy?
Tôi lắng nghe được tiếng rè rè phát ra từ con búp bê. Từ trước đến nay, tôi hay sợ sệt mọi thứ nhưng không bao giờ tin trên đời này có “ma”. Tôi tiến đến cầm con búp bê lên. Nó vẫn phát ra âm thanh rè rè như bị nhiễu sóng. ” Chết đi!”
- Á!
Tôi bị tiếng nói phát ra từ con búp bê làm hoảng hồn mà hét lên. Tôi quăng điện thoại và nó xuống sàn nhà, sợ hãi co người trên ghế.
- Minh Minh!- Con bạn tôi không biết từ đâu chạy nhanh đến hớt hải đập hàng rào. Tôi chạy ra, mặt vẫn hoảng sợ. Tôi đưa ánh mắt nhìn người con trai đi cùng nó, là hắn. Có lẽ vẻ mặt tôi vẫn còn tái nên nó nhanh chóng nhận ra. Nó thở phào, giọng nói có phần chậm lại:
- Tao còn tưởng mày có chuyện gì!
- Vào đi sẽ rõ!
Tôi mở cửa cho 2 người vào. Hắn lạnh lùng sải bước, khuôn mặt vẫn lạnh như tờ không biểu hiện thái độ. Hắn khẽ liếc vào con búp bê trên sàn, nó vẫn không ngừng phát ra tiếng nói vừa rồi, đó là sự chết chóc. Con Yến cũng hoảng hốt không kém tôi. Hắn cầm con búp bê lên quan sát. Hắn nhíu mày lấy từ trong chiếc váy con búp bê ra 1 tờ giấy. Nó không được viết bằng tay mà được gõ bằng máy. Tính ra người hăm dọa tôi quả là cao thâm. Hắn liếc nhanh dòng chữ trên tờ giấy rồi xé bỏ. Tôi vừa định ngăn cản thì tờ giấy đã bị xé rụng rời. Tôi nhăn mặt:
- Tờ giấy viết gì thế?
- “Đừng đeo bám như 1 con dở hơi rồi dựa vào người khác. Mày sẽ chết!”- Hắn lạnh lùng lặp lại. Tôi như đứng không vững mà tựa vào con Yến để tiếp thêm chút sức lực. Nó vuốt vuốt lưng tôi:
- Đừng lo!
- Rốt cuộc lời hăm dọa có mục đích là tôi dựa hơi anh đúng không???- Tôi tức nghẹn, nghe từ “dựa hơi” tôi nghĩ ngay đến hắn. Hắn nhún vai:
- Không biết. 50/50.
- Không phải anh thì còn ai nữa chứ? Sao anh cứ làm cuộc sống tôi đảo lộn thế? Tôi đã làm gì có lỗi với anh ?- Tôi nói như sắp khóc, quả thật, lần này thực quá sức chịu đựng của tôi rồi.
- Tôi đã nói 50/50. Vẫn có khả năng không nhắm vào tôi!
” Reng…reng…reng…”
Tiếng chuông điện thoại của Hải Yến vang lên. Nó ngẩng đầu nhìn xung quanh rồi nhăn mặt:
- Là số ảo được gọi từ vi tính!
- Hả?- Tôi cũng gặp những trường hợp này do bị nhiễu sóng nên gọi nhầm. Tôi cắn chặt môi, tôi có thể chắc chắn, người hăm dọa tôi đang gọi đến.
- A lô?- Hắn giật điện thoại lạnh lùng hỏi.Bên đầu dây vang lên tiếng cười, giọng nói nam bị nhiễu giọng. Hắn nhấn nút ghi âm, không ngờ, lúc này hắn cũng nghĩ ra cách.” Rất vui khi được trò chuyện với Thanh Tuấn!”
- Nói rõ mục đích!
- Nếu muốn biết tôi là ai, tốt nhất hãy đến ngôi nhà hoang sau cánh đồng ngoại ô, sau khi Minh Minh nằm trong tay tôi. Còn nếu không muốn biết thì hãy cố bảo vệ cô ta đi!
- Chết tiệt.- Hắn gắt lên, bên kia chỉ còn lại tiếng rè rè đã tắt máy. Tôi cắn chặt môi, tôi sẽ bị bắt cóc ư? Tôi có nên ra ngoài không? Người này quả thật rất tài giỏi, có thể làm nhiễu âm thanh để không nhận ra giọng nói, ngay sau khi điện thoại tôi bị hỏng thì gọi đến cho Hải Yến. Khuôn mặt hắn đằng đằng sát khí:
- Cô nên ở trong nhà cho đến khi tôi tìm ra hắn!
Tôi mím môi gật đầu, tôi cũng có ý định như vậy. Hắn xoa xoa đầu tôi rồi cầm con búp bê đi về. Hắn cũng cầm luôn thẻ nhớ của Hải Yến để phân tích giọng nói. Tôi không ngờ hắn cũng tài giỏi phết. Con Yến ở lại với tôi. . .
……………………………………………………………………………………………….
- Chết tiệt!- Hắn vỗ cái ầm xuống bàn máy vi tính trong 1 căn phòng với đầy đủ thiết bị tinh vi. Giọng nói đã bị chỉnh giọng khác, có thể nói, giọng nói nam ban nãy phát ra là của 1 người con gái. Hắn chỉ có thể tách tiếng rè rè ra khỏi mà chẳng thể nào khôi phục về giọng cũ. Từ nhỏ đến giờ, đây là lần đầu tiên hắn không thể sử dụng máy tính như ý muốn. Hắn liếc nhìn con búp bê bên cạnh, nó đã bị hắn cắt ra lấy thiết bị phát âm trong bụng ra. Ngay cả khi hắn quét dấu vân tay, chỉ có vân tay của hắn và Minh Minh. Không ngờ, trên đời này vẫn còn có người tài giỏi làm hắn điên đầu. Hắn nhìn nhịp sóng âm không ngừng di chuyển trên màn hình mà nhíu mày, để làm chuyện này không khó, nhưng để người khác không khôi phục lại được mới là chuyện đáng nói. . .
Hắn ngã lưng vào ghế, tay xoa xoa thái dương. Anh đẩy cửa phòng:
- Có lẽ em cần anh giúp!
- Có lẽ anh cũng không làm được…- Hắn nhếch mép. Anh quan sát màn hình máy tính rồi nhíu mày:
- Thoát ra nhanh, có virut!
Không cần anh nói, hắn đã ra tay trước. Hắn tức giận vò chặt nắm đấm:
- Dám xâm nhập vào hệ thống máy tính thả virut!
- Không phải ai cũng có bản lĩnh này… Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
- Minh Minh bị gửi thư hăm dọa, em tự hỏi có liên quan đến anh hay không?- Hắn xoa cằm nhíu mày.
- Không phải em hay sao?- Anh lại cười cợt đáp trả.
- Bên cạnh em chỉ có Gia Linh là nguy hiểm nhưng cô ta không có bản lĩnh, chuyện lần trước còn bị “giấu đầu lòi đuôi”!
- Còn anh thì chẳng có ai cả!
- Không thể bỏ qua bất kì ai…- Hắn tỏa sát khí lạnh đến rợn người, tay đập lên bàn phím vi tính làm nó bẹp dí. Anh nhíu mày suy nghĩ, xem ra, anh em nhà họ cũng chưa hẳn là chỗ dựa an toàn. . .
………………………………………………………………………………………………
Trời chưng hửng tối. . .
Hải Yến đứng dậy chuẩn bị về nhà lấy 1 ít sách vở sang nhà Minh Minh. Cô vẫn chưa hết sợ hãi nhưng vẫn phải để Hải Yến đi. Cô nhăn mặt căn dặn:
- Hôm nay ba mẹ tao không có về, mày phải nhanh thật nhanh sang đó!
- Biết rồi! Mày khóa cổng cẩn thận!- Hải Yến vỗ vỗ vai trấn an Minh Minh rồi rời khỏi.
Minh Minh cố giữ bình tĩnh ngồi trong nhà. Quả thật, cảm giác còn khó chịu hơn cả sợ ma. Chiếc điện thoại đã bị ném hư, Minh Minh quả thật trong tình trạng rất rất không an toàn. Nhỡ có bất trắc, cô phải xoay sở ra sao??? Lần này lại là do hắn chứ chẳng lành, càng ngày càng đáng ghét. . .
*Lục…cục…* Minh Minh lắng nghe tiếng động kì lạ, cô cầm cây chổi bên cạnh đi ra… “Cạch”, cổng nhà mở, Minh Minh trợn mắt, cô khóa trong tại sao lại có thể mở. “Méo” 1 con mèo đen đi vào, Minh Minh thở phào nhẹ nhõm…(Đang ở nhà 1 mình, sợ ma chết được nhưng đã hứa thì phải post chap T^T, đau tim…)
“YẾNNNNNNNNNNNNN…”
Nghe tiếng hét của Minh Minh, Hải Yến vừa rời đi không xa đột ngột quay đầu chạy lại. Người Minh Minh xụi lơ bị người ta lôi vào chiếc xe màu đen, cô nín bật, cố cắn chặt răng để không hét lên. Hải Yến thất thần như người vô hồn, mặt tái mét. “Tốt lắm!”- Tiếng 1 người con gái hài lòng. Hải Yến vò chặt tay, là Gia Linh, chắc chắn là cô ta. Nhưng cũng không hẳn, giọng cô ta không trầm như vậy. Cô ghi nhớ kĩ biển số xe là xxx… Đợi khi chiếc xe vừa đi khỏi, cô bấm điện thoại gọi cho hắn:
- Minh Minh vừa bị người ta bắt đi. Biển số xe là xxx, tôi chỉ vừa đi ra khỏi cổng thì bọn chúng đã hành động, quả thật…
- Đến nhà tôi!- Hải Yến chưa kịp nói hết câu đã bị hắn lạnh lùng chặn ngang, ngữ điệu cực kỳ đáng sợ. Hải Yến không dám cãi lời mà bắt xe đến đó rất nhanh chóng, sinh mạng của đứa bạn thân đang nằm trong tay cô.
******
- Biển số xxx???- Hắn khoanh tay lạnh lùng, không ngờ thông minh trong công nghệ thông tin lại ngu ngốc trong vấn đề bắt cóc người khác. Hắn khẽ lướt nhanh ngón tay trên bàn phím, hắn đang nhập biển số vào 1 phần mềm dò tìm nào đó. . .
Hắn nhíu mày bóp bóp mi tâm, Hải Yến tiếp tục cung cấp thông tin:
- Là 1 người nữ chỉ huy, có giọng nữ trầm, có lẽ chỉ lớn hơn chúng ta vài tuổi. Lúc đầu tôi có nghĩ đến Gia Linh nhưng hình như không phải giọng cô ta!
- Không phải!- Hắn lắc đầu. Nữ trầm? Hắn nhanh chóng nghĩ ngay đến ai đó nhưng gạt phắt ý nghĩ đi. Anh cũng đang ngồi cạnh nhưng không nói gì, mắt chăm chú vào màn hình laptop trên đùi. Ngón tay anh chuyển động không ngừng, 1 lát sau, anh ngẩng đầu lên:
- Cột điện gần nhà Minh Minh có lắp camera bảo vệ. Anh vừa xâm nhập vào hệ thống để xem video!
- Đưa em!- Hắn đón lấy cái laptop từ tay anh. Click cho video chạy, Minh Minh vừa cầm cây chổi đi ra, ánh mắt dừng tại vật gì đó dưới chân.Hắn nhìn thật kĩ nhưng chẳng thấy cái gì ngoài màu đen.”Anh nhớ phóng to hình này giúp em!”- Hắn nói. 1 người mặt quần áo đen che kín mặt đi vào, Minh Minh hét lên trong kinh sợ rồi bị người đó ánh vào sau gáy bất tỉnh nhân sự. Hắn siết chặt nấm đấm, chiếc xe này được định vị là của gia đình hắn, sao có chuyện lạ đời này được?
“Tít…tít…”
Điện thoại hắn reo lên, là dãy số điện thoại của vi tính lúc trưa. Hắn bắt máy, ngữ khí tức giận:
- Mau thả Minh Minh ra!
- Uổng công cậu ít nói, khi nói thì lại nói những câu thừa thải, nếu nghe lời cậu thả ra thì tôi cũng sẽ không phải tốn sức đi bắt! Haha…- Giọng nói rè rè lại vang lên. Ngừng 1 chút, hắn tiếp tục.- Tôi là muốn tác thành cho cậu và cô ấy!
- Cảm ơn nhưng tôi không cần! Nếu tôi đoán không lầm chuyện này do anh tôi gây ra!
- Rất đúng, Minh Minh nghe cho rõ đây, nếu cô có bị rạch mặt hay chặt đứt 1 bộ phận nào đó thì… lổi đều do Quang Huy gây ra!- Minh Minh ú ớ trong cổ họng, hắn đoán chắc chắn là cô bị trói lại và ngồi sát bên cạnh. Anh nãy giờ im lặng bây giờ nóng nảy lên tiếng:
- Quang Huy này không gây thù chuốc oán với ai, tôi cũng không có khái niệm bao dung với những kẻ đắc tội với mình… Vậy nên, khôn hồn thì đụng vào “người-con-gái-của-tôi”, bằng không phải trả giá gấp trăm gấp ngàn lần…
- Haha, nói hay lắm, để tôi ấn 1 dao vào mặt cô ấy thì… anh còn nói nữa không!
- Á!- Tiếng Minh Minh hét lên, hắn máu nóng cuồn cuộn trong người quát:
- TÔI THỀ LÀ SẼ GIẾT CHẾT AI DÁM ĐỘNG VÀO SỢI TÓC CỦA CÔ ẤY! MUỐN GÌ THÌ TÌM TÔI NÀY!
- Như giao ước, sáng mai 7 giờ tại căn nhà hoang ngoại ô. Chỉ 1 mình cậu, Thanh Tuấn! Nếu Quang Huy đi theo, tôi không biết mình sẽ nổi điên mà làm gì đâu!
*******
- Tôi tự nghĩ, cô là người có tội hay anh ấy là người có lỗi? Tôi không phải là con người không biết lí lẽ, tôi sẽ chỉ rạch vào tay chân cô mà thôi!
- Cô là nữ sao?- Minh Minh bị che mắt, giọng nói người này cũng bị rè rè như trong điện thoại. Không nghe tiếng trả lời, cô nhếch mép:” Lỗi là ở cô quá mơ tưởng!”
- Được, muốn chết thì tôi tiễn!- Giọng nói vẫn bình thản, chỉ có thể nhìn thấy trong căn phòng cũ, chiếc gậy giơ cao lên rồi hạ xuống, kèm theo tiếng hét thảm thiết của Minh Minh. . .
(1 tuần nữa có chap :3).
Chương 20: Tôi sẽ báo ơn anh!
- Ái, cái tên này…- Cô đánh vào vai hắn, quang cảnh xung quanh thật sự có đẹp nhưng chỉ đủ làm nền cho 2 người đang về phía trước.
…………………………………………………………………………………………..
Đầu Minh Minh đau nhức âm ỉ, đúng là cái miệng kiện cái thân. Ngu mà còn ra gió, sao lúc nãy không im mồm mà vui vẻ tác hợp cho cái thằng “đàn bà” này để khỏi bị đánh. Trong cái khó nó … ló cái ngu mới chết. Người nào đó ôm con mèo đen trong lòng vuốt ve như báu vật rồi nở nụ cười:
- Ngày mai, người cứu cô sẽ là Thanh Tuấn, cô nên có chút cảm tình với anh ta thì tốt hơn là đeo bám Quang Huy!
Minh Minh không trả lời. Ngộ nhỡ nói sai ý thì bị thêm 1 cú đập nữa là quy tiên. Cô còn chưa báo hiếu đủ cha mẹ kia mà. 18 tuổi không phải là quãng thời gian sống quá dài. . .
- Tôi không nghĩ mình sẽ làm chuyện này nhưng… thôi, cô không nhất thiết phải biết!- Người đó hừ lạnh. Minh Minh chữi thầm trong bụng, không muốn nói thì câm mồm, khơi ra rồi lại dứt bỏ.- Tôi không ngược đãi cô đâu nhưng… cô có 2 quyền lựa chọn, 1 là yêu Thanh Tuấn, 2 là chết… Tôi phải xem biểu hiện cô ngày mai ra sao!
- Tôi không có quyền sống như cô sao? Nếu cô giết tôi chẳng phải sẽ bị liệt vào tội danh giết người à?- Minh Minh cố sức lí giải.
- Tiền… có thể chôn lấp tất cả!
Minh Minh khẽ rùng mình. Lỡ mai không còn gặp ba mẹ cô thì sao?Cái tên chết dịch, chết bầm Thanh Tuấn đó trong rừng còn tìm ra, ở 1 căn nhà thì không tìm ra sao? Minh Minh có thể chắc chắn đây không phải ngoại ô vì cô chỉ bị ngất khoảng 15 phút, sau đó đã được đưa đến đây. Tim cô đánh 1 tiếng thịch, những lúc nguy hiểm, người đầu tiên cô nghĩ đến lại là hắn chứ không phải anh. Hắn… luôn luôn xuất hiện mỗi lúc cô cần. Hắn không biết thể hiện cảm xúc của mình qua lời nói nhưng hắn luôn thể hiện qua hành động, Minh Minh thấy hốc mắt cay cay dù đã bị bịt kín lại. Nếu là cô lúc nhỏ, cô sẽ khóc thét lên vì không thấy được ánh sáng nhưng bây giờ là buổi tối, cô có thể ngủ yên. Minh Minh khép mắt lại chìm vào giấc ngủ, chuyện của ngày mai thì để ngày mai tính, cô không có khái niệm tính chuyện trước. . .
- Các anh có thể đánh đấm tùy ý nhưng ai làm Thanh Tuấn hoặc Minh Minh chết thì tự nhận hậu quả. Tôi đã cho các anh cơ hội hả giận mà còn được nhận thêm tiền, nên biết lẽ phải!
- Tất nhiên thưa người đẹp!- Tên Thành nhận sấp tiền trên bàn nở nụ cười nham nhở.
- Em nghĩ… liệu nó có thành công không?- Người con gái ngồi bên cạnh tỏ vẻ e sợ. Cô gái kia chỉ khẽ nhếch mép:
- Chị còn sợ sao? Đâu phải do chị làm?
****
- Là 1 con mèo đen! Hình như anh nhìn thấy ở đâu rồi!- Quang Huy nhíu mày nhìn tấm ảnh con mèo đen được phóng to. Thanh Tuấn hừ lạnh:
- Anh có nghĩ là chị Thảo không?
- Hả?- Anh nhìn hắn ngạc nhiên.
- Chị ấy tinh thông công nghệ thông tin, hơn nữa, biển số xe là biển số nhà của chúng ta, có lẽ là anh đã từng đăng kí giúp?- Hắn nhếch mép tỏ vẻ quyết đoán.
- Hừm… Cái đó chưa nói lên được gì cả! Rất có thể không phải. Bây giờ chỉ có thể chờ đợi thời gian trôi. . .
Hải Yến đan bàn tay vào nhau lạnh ngắt ngồi trên ghế sô pha lo lắng cho sự an nguy của Minh Minh. Con nhỏ mà có chuyện gì chắc cô không sống nổi mất. Cô cầm chiếc điện thoại lên xem là ai gọi đến, là ba mẹ Minh Minh. Cô cắn môi bấm nút trả lời:
- Dạ thưa 2 bác?
- Minh Minh sang nhà cháu ngủ à? Dì gọi vào máy bàn và cả di động của nó đều không được.
- À vâng. Nó ngủ trước rồi ạ!- Cô thở hắt ra, còn cô thì nói với ba mẹ mình sang nhà Minh Minh ngủ.
- Con gái gì mà xấu nết quá. Có thể vài ngày sau 2 bác mới về được, chẳng biết ba nó bị bệnh gì mà chưa có kết quả xét nghiệm nữa… Cứ để nó ở nhà cháu đi, chứ nó sợ bóng tối, thắp đèn cả căn nhà thì hao tiền điện oan uổng của bác!- Giọng bà nói vui vẻ.
- Bác cứ yên tâm, cháu sẽ nói lại sau.- Cô cố tỏ ra vui vẻ nhưng thực chất còn lo hơn ban nãy. Còn ba mẹ Minh Minh, phải giải quyết ra sao?
Tiếng đồng hồ lẳng lặng trôi qua trong căn phòng khác đầy căng thẳng. . .
5 giờ sáng. . .
- Anh không đi sao?- Hắn khoác chiếc áo khoác da màu đen trông rất lịch lãm vào. Anh lắc đầu:
- Anh không nên đi! Lo cho an nguy của Minh Minh trước đã. . .
Hắn im lặng 1 chút rồi ngẩng đầu nhìn anh:
- Cái đáng sợ không phải là rủi ro, mà đáng sợ nhất là mình còn chưa dám làm. . .
Anh nhếch mép cười buồn, đúng, anh không có bản lĩnh đến đó. Theo lời đêm qua, nếu anh đến, rất có thể Minh Minh xảy ra chuyện đáng lo ngại hơn. Hải Yến cũng thấy anh làm việc này là đúng, không phải anh chết nhát mà là không đủ can đảm để đánh cược tính mạng của Minh Minh.
Hắn rồ ga, chiếc mô tô màu đen phóng trên đường cao tốc như cơn gió. 60km/h, 80km/h, 120km/h… Do là buổi sáng nên rất ít xe, chỉ có bóng ma màu đen thống lĩnh cả con đường.
****
Minh Minh lờ mờ mở mắt, đầu cô vẫn còn đau nhức inh ỏi. 2 tay cô bị trói chặt ra ghế sau, chiếc khăn bịt mắt đã được tháo ra. Minh Minh cố cử động tay nhưng không thể. Nghe tiếng động, 1 tên đứng gần đó hỏi:
- Tỉnh rồi à?
Minh Minh chữi thầm trong bụng :” Không thấy sao còn hỏi là thằng thiểu năng?” Bụng nghĩ thế nhưng cô vẫn nở nụ cười gật đầu với hắn. Hắn chỉ hừ lạnh 1 tiếng. Minh Minh cắn môi nhìn xung quanh xem có vật gì có thể cắt dây hay không, điều này cô vẫn thường thấy trên phim. Người không vì mình trời tru đất diệt, trông đợi vào người khác còn đê tiện hơn…
- Ăn sáng đi!- 1 tên đi vào ra hiệu tay với tên đứng cạnh Minh Minh. Thời cơ đến rồi! Minh Minh nhìn bóng dáng hắn đi ra rồi tìm thắt nút của dây. Nó chỉ gần cánh tay cô và được buộc 1 cách sơ sài. Minh Minh mỉm cười, rất chi là dễ rồi, cô vặn vặn cái tay để tháo sợi dây ra. . .
5 phút sau. . .
Sợi dây vẫn chưa có tiến triển gì mấy mà tháo được 3 thắt gút, nếu không nhanh nữa thì tên kia sẽ đi vào là toi đời. Trong lúc rối rắm, sợi dây đột nhiên được nới lỏng ra, Minh Minh vui mừng cử động tay nhanh hơn nữa. Sợi dây rớt ra. Cô nở nụ cười tươi rói. Nghe tiếng bước chân của tên kia đi vào, Minh Minh cầm chiếc ghế nép vào cửa. Hắn vừa ló mặt vào đã bị Minh Minh đánh mạnh chiếc ghế vào đầu ngất xỉu. Minh Minh cắn môi, không biết tên này có chết luôn không nhỉ? Phật ơi, cho Minh Minh nghỉ tu phút này nhé! Cô ra cửa sổ, trời đất, là tầng 2. Minh Minh cảm thán trong bụng, cái này hơi khó leo xuống, khó chứ không phải không! Minh Minh có lần leo từ cửa sổ phòng mình sang sân thượng nhà hàng xóm trốn mẹ cô lúc làm hỏng chiếc váy ba vừa mua tặng mẹ. Đúng lúc, chiếc mô tô quen thuộc của hắn vừa đến. Minh Minh ló nửa người ra vẫy tay với hắn. Tham chiến giang hồ đã lâu, điều đầu tiên hắn làm là quan sát xung quanh. Đập vào mắt hắn là hình ảnh Minh Minh ló nửa người sang cửa sổ vẫy tay. Khuôn mặt hắn nghiễm nhiên không thể hiện điều gì chỉ giơ tay lên rồi chỉ xuống đất. Minh Minh gật đầu, đi theo hắn cũng lâu, tất nhiên cũng hiểu những hình thể của hắn. Cô leo xuống 1 cách thành thạo.
Đúng là cái bọn ngu ngốc, làm sao có thể để Minh Minh 1 mình trên đó chứ? Vẫn chưa tên nào hay hắn đến, Thanh Tuấn khẽ khàng đi vào đỡ Minh Minh xuống. Cô đột nhiên thấy khóe mắt cay cay muốn khóc nhưng… bây giờ không phải lúc. Cái tên vừa bị cô đánh ngất xỉu đã tỉnh dậy hô hào. Cả bọn túa ra như kiến. Minh Minh nuốt nước bọt, hắn vẫn bình thản:
- Phóng lên yên sau của tôi nhanh lên!- Hắn đưa cô cái nón bảo hiểm trên tay rồi chạy như bay ra xe. Minh Minh cũng nhanh chóng phóng lên sau đó. Hắn rồ ga chạy đi.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian